Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

Đừng dễ tin như thế!

Lê Hiền Đức
image Ông Nguyễn Tấn Dũng vừa kết luận về vụ cưỡng chế ở Hải Phòng, hàng loạt toà báo liền giật những cái tít rất kêu, một số nghe còn đậm chất phường tuồng: Một kết luận hợp lòng dân (SGGP), Kết luận của Thủ tướng "thấu tình, đạt lí" (VOV), Người dân vỡ òa niềm vui, lãnh đạo Hải Phòng "tâm phục" (Bee.net.vn), Kết luận của Thủ tướng đã làm nức lòng nhân dân (GDVN), Vợ Đoàn Văn Vươn cảm ơn Thủ tướng (Vietnamnet), Người dân Tiên Lãng phấn khởi cảm ơn Thủ tướng (Vietbao), Người dân Tiên Lãng: "Lòng tin của chúng tôi đã hồi sinh" (VNE), Kết luận công bằng, tạo niềm tin cho nhân dân cả nước (PLTP), Tiên Lãng: và con tim đã vui trở lại (Vietnamnet)…
(Nguồn: Boxit.vn)


Điều ấy chẳng làm tôi ngạc nhiên vì giật tít, đăng tin như thế là "công việc" của các toà báo trên. Các toà báo mang danh "nhân dân" như Nhân dân, Quân đội nhân dân, Công an nhân dân không đăng tin, bình luận gì đáng kể cũng chẳng làm tôi ngạc nhiên vì "công việc" của họ là vậy.
Phóng viên Việt Nam viết thế mà nhiều khi không phải thế, không nghĩ như thế. Chẳng nói đâu xa, ngay trước ngày ông Dũng kết luận, toà báo Giáo dục Việt Nam cử người tới phỏng vấn tôi; tôi chỉ nêu giả định "sự nghiêm minh của Thủ tướng trong việc xử lí các cán bộ vi phạm trong vụ việc ở Tiên Lãng sẽ làm gương cho các địa phương khác trong cả nước"; khi đăng bài, toà báo không thêm thắt câu nào, chữ nào, đó là cách làm việc nghiêm túc, nhưng lại giật cái tít: "Cưỡng chế ở Hải Phòng: "Bà già" Lê Hiền Đức kì vọng vào Thủ tướng" thì thật đáng rầu lòng.
Kì vọng? Tôi đâu có đem "trái tim lầm chỗ để trên đầu"(1) như thế vì "kết luận" mới chỉ là lời nói mà tôi thì đã thấy rất rõ khoảng cách ghê gớm giữa lời nói và việc làm của ông Dũng. Dưới đây là vài thí dụ để minh hoạ:
Ngày 27-6-2006, khi nhậm chức Thủ tướng, ông Dũng cao giọng tuyên bố: "Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng. Nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay". Từ đó tới nay, tham nhũng ở Việt Nam ngày càng trầm trọng mà ông vẫn tại vị.
Ngày 7-5-2009, khi ông tới thăm Đại tướng Võ Nguyên Giáp nhân kỉ niệm 55 năm chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ, Đại tướng có bảo ông về vấn đề khai thác bô-xít ở Tây Nguyên: "Rất mong các đồng chí lưu tâm đến chuyện khai thác. Đây là địa điểm chiến lược quan trọng của đất nước, có ý nghĩa quan trọng về quốc phòng an ninh không chỉ với Việt Nam mà cả với Đông Dương". Đại tướng còn bày tỏ sự quan ngại về việc lao động nước ngoài vào theo các dự án này. Ông nắm tay Đại tướng, khẳng định: "Chính phủ xin tiếp thu ý kiến của Đại tướng". Vậy mà hai ngày sau, khi tiếp xúc cử tri quận Lê Chân - thành phố Hải Phòng, ông lại nói, về vấn đề bô-xít, Bộ Chính trị đã có kết luận và thông báo công khai trên báo chí, sau đó ông "phân tích" nào là tài nguyên đất nước ta hạn hẹp trong khi trữ lượng bô-xít lớn thứ 3 thế giới, riêng ở Tây Nguyên trên 5 tỉ tấn, nào là "việc khai thác sẽ được chỉ đạo nghiêm túc và có sự kiểm soát và quản lí chặt chẽ để đạt hiệu quả kinh tế, đảm bảo bền vững về môi trường; giải quyết công ăn việc làm cho người lao động; đưa ngành công nghiệp khai thác quặng bô-xít trở thành một ngành công nghiệp lớn của đất nước, góp phần thúc đẩy sự phát triển kinh tế - xã hội vùng Tây Nguyên". Thực tế diễn ra thế nào, chúng ta ít nhiều đã rõ.
Ngày 25-11-2011, đăng đàn trước Quốc hội, ông nói Việt Nam có đủ căn cứ pháp lí và lịch sử về việc hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam, năm 1974 Trung Quốc đã dùng vũ lực đánh chiếm toàn bộ Hoàng Sa… Ấy vậy mà trong liền mấy tháng trước đó, đối với tất cả các cuộc biểu tình diễn ra tại thủ đô Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh nhằm phản đối Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, gây hấn trên Biển Đông của ta, ông đều để lực lượng công an ngăn chặn, trấn áp, thậm chí còn bắt bớ, đánh đập, giam giữ, xử phạt hành chính, đe doạ truy tố người biểu tình. Hiện nhiều người từng tham gia biểu tình vẫn đang bị khống chế, o ép. Nghiêm trọng hơn, một trong những "biểu tình viên" tích cực nhất là bà Bùi Thị Minh Hằng đã bị "tập trung cải tạo", thực chất là bị giam giữ mà không qua xử án.
Chẳng cứ ông Dũng, có thể nói tất cả các quan chức Việt Nam tôi từng tiếp xúc trong mươi năm trở lại đây đều ít nhiều nói một đằng làm một nẻo, khiến người dân không biết đâu mà lần, không thể nào tin. Trong kết luận về vụ cưỡng chế ở Tiên Lãng, ông Dũng chỉ nói những điều không thể nói khác đi vì nhân chứng, vật chứng đã đủ đầy, căn cứ pháp lí đã sáng tỏ, ai nấy đều hay biết. Về kết luận này, Trung tướng Nguyễn Quốc Thước thể hiện rất rõ sự tinh tường, sắc sảo khi khẳng định với phóng viên báo GDVN rằng: "Nếu dừng lại như thế này thì có thể nói là chỉ giải quyết nửa vời thôi. Đây mới chỉ là kết luận vụ việc nhưng xử lí như thế nào việc này phải làm một cách nghiêm túc từ thành phố trở xuống".
Cách đây ít hôm, trong bài "Thế thiên hành đạo", tôi có viết: "Chừng nào ông Đoàn Văn Vươn và những người thân của ông còn phải nằm trong vòng lao lí, còn chưa được bồi hoàn các quyền lợi về vật chất, tinh thần đã bị xâm phạm thì chừng đó tôi còn nhìn chính quyền trung ương của Việt Nam chỉ như là sự phóng to của chính quyền huyện Tiên Lãng, chính quyền thành phố Hải Phòng". Nay lao lí vẫn lao lí, cửa nát nhà tan vẫn cửa nát nhà tan, màn trời chiếu đất vẫn màn trời chiếu đất, việc giải quyết vụ việc đã được giao cho lãnh đạo thành phố Hải Phòng thực hiện đúng theo kiểu xử lí nội bộ, trong đó Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Đỗ Trung Thoại – người đã đã dối trá tới mức "vô liêm sỉ", "lèo lá, tráo trở" tới mức "không còn giới hạn" (chữ dùng của ông Bùi Hoàng Tám) khi nói về thủ phạm phá nhà ông Đoàn Văn Vươn – được cử làm Tổ trưởng rồi đổi sang Tổ phó thường trực Tổ công tác xử lí những vấn đề liên quan vụ cưỡng chế, trang mạng "lề phải" VTC thì có bài "Cưỡng chế Tiên Lãng: Ông Vươn có thể chỉ bị 12 năm tù", chẳng biết có phải để dọn đường, rõ ràng dưới con mắt tôi, xin nhắc lại, chính quyền trung ương của Việt Nam vẫn chỉ như là sự phóng to của chính quyền huyện Tiên Lãng, chính quyền thành phố Hải Phòng mà thôi.
Quay trở lại chủ đề chính - điều gì làm tôi ngạc nhiên?
Đó là việc trong mấy ngày qua, từ nhiều tỉnh thành, hàng chục người dân bị cướp đất đai, nhà cửa, phải khiếu nại, tố cáo hàng năm, hàng chục năm với hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lá đơn mực hoà máu, mồ hôi và nước mắt mà vẫn chưa thu được kết quả gì đã gọi điện cho tôi bày tỏ sự vui mừng, phấn khởi trước kết luận của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Than ôi, đất đai, nhà cửa bị cướp trắng, đi kêu cầu bị đá vòng, đá hất từ chỗ nọ sang chỗ kia, bị khước từ, mắng chửi, xua đuổi, o ép, thậm chí bị hành hung mà bà con vẫn phấn khởi, tin tưởng, trông mong, hi vọng ư? Bà con chúng ta quả là quá tốt, phẩm chất người Việt xưa nay vốn là như vậy đấy. Nhưng đặt niềm tin của mình cho đúng chỗ thì vao giờ cũng không phải hối hận, thưa bà con.
Ngay sau khi ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang hô hào diệt bầy sâu tham nhũng rồi ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hô hào chỉnh đốn Đảng Cộng sản, tôi đã có thư ngỏ gửi hai ông để hưởng ứng song tới nay đã thấy chút hồi âm nào đâu nào.
Tôi e tất cả chỉ là “nhân nghĩa bà Tú Đễ”.(2)
L. H. Đ.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
(1) Mượn thơ Tố Hữu
(2) Thành ngữ chỉ thứ “nhân nghĩa” giả vờ. (BVN)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét